Slider tin tức 1
Slider tin tức 2

Phở Hà Nội - Kỷ niệm buồn

17:34 19/09/2018 Trong Tinh hoa bạn đọc


Tôi không biết Phở có từ bao giờ nhưng nó đã có sức chinh phục rất lớn đối với các nhà văn nhà thơ.Tôi từng bắt gặp Phở xuất hiện trong cuốn "Hà Nội 36 phố phường" của Thạch Lam: "Phở là một thứ quà đặc biệt của Hà Nội, không phải chỉ riêng Hà Nội mới có, nhưng chính là vì chỉ ở Hà Nội mới ngon". Phở ngon phải là phở "cổ điển", nấu bằng thịt bò,"nước dùng trong và ngọt, bánh dẻo mà không nát, thịt mỡ gầu giòn chứ không dai, chanh ớt với hành tây đủ cả", "rau thơm tươi, hồ tiêu bắc, giọt chanh cốm gắt, lại điểm thêm một ít cà cuống, thoảng nhẹ như một nghi ngờ". Hay trong trang sách của Nguyễn Tuân người được mệnh danh là sành ăn coi ăn là một nghệ thuật, một giá trị thẩm mỹ, một sự khám phá cái ngon mà tạo hóa đã ban cho đã viết : "Phở có một "tâm hồn", phở là "một miếng ăn kỳ diệu của tất cả người Việt Nam chân chính"
Vâng ! Chắc hẳn với mọi người phở không xa lạ gì nữa.Viết về Phở mỗi người sẽ có cảm nhận riêng và sẽ có cách thưởng thức riêng.Với tôi nhắc tới Phở Hà Nội là nhắc tới một kỉ niệm buồn.Lần đầu tiên ra Hà Nội thi Đại học và được Bác chở đi ăn sáng.Cảm giác thích thú lắm vì được bước chân vào cửa hàng sang trọng và được phục vụ như những thượng khách.Nếu là ở nhà chắc tôi đã làm một lèo cho hết luôn tô phở ngon và nghi ngút khói ấy...Nhưng vì sợ...sợ những người xung quanh họ để ý rồi đánh giá mình là dân nhà quê .Đó cũng là lần đầu và là lần cuối cùng tôi được đi ăn cùng bác vì giờ bác đã mất rồiPhở Hà Nội - Kỷ niệm buồn😥. Và phở Hà Nội cũng là người thứ 3 khờ khạo minh chứng cho tình yêu đầu vụng dại của tôi.Tôi còn nhớ như in cái ngày ấy,ngày mà chúng tôi chỉ là những cô cậu sinh viên " nghèo rớt mùng tơi" vào quán phở là điều gì đó lạ lẫm lắm .Có những buổi tối mùa đông rủ nhau đi ăn phở nhưng chỉ gọi một tô vì người con lại lấy lý do e ăn tối rồi a ăn đi kẻo đói. Hạnh phúc đơn giản lắm đôi khi chỉ cần nhìn thấy người mình yêu ăn ngon lành.Phở vẫn tự nhiên như thế...tự nhiên đi vào cuộc sống của tôi.Dù bây giờ chúng tôi đã chia tay nhưng kỷ niệm về những lần hẹn hò cùng phở sẽ chẳng bao giờ tôi quên.

Tôi không viết về những quán phở ngon nổi tiếng mà tôi xin viết về những quán ăn dân dã tên bình mà suốt một thời sinh viên của tôi đã đi qua.Hàng ngày, bên những quán ven đường, có những chỗ chẳng được gọi là quán bởi chỉ có vài cái ghế nhựa, dăm cái bàn con kê sát bên cạnh con ngõ nhỏ, người ta ăn phở. Quán phở ấy chẳng có tên, cũng chẳng do một nghệ nhân ẩm thực nào chế biến, chủ hàng chỉ là một bà, một cô vì mưu sinh mà mở hàng. Ấy thế mà, sáng sáng, vẫn có rất đông người đến ngồi xì xụp một bát phở bò tái chín trước khi vội vàng đến công sở hay. Hóa ra, cửa hàng nào mở ra cũng có những khách hàng riêng của nó. Và cũng không thể phủ nhận, những quán không tên cũng góp phần làm cho phở trở nên gần gũi và có sức trường tồn trong lòng những người dân Hà Nội.Có thể nói với một đứa sinh viên như tôi thì phở được nhắc đến là một món ăn sa sỉ...Nhưng các bạn ạ hãy nhiều hơn một lần ăn để cảm nhận Phở Hà Nội nha vì thật sự nó rất khác biệt mà không hoà trộn với bất kỳ nơi đâu.Với bản thân tôi Phở là món quà dễ thương nhất của Hà Nội.Yêu PhởPhở Hà Nội - Kỷ niệm buồn 1❤️
#omaihonglam#honglam20nam
Họ tên:Nguyễn Thị Thảo

Bình luận Facebook
Giao hàng tận nơi
19008122