Ô Mai tự bao giờ đã trở thành món ăn quen thuộc của người Tràng An rồi cứ thế dần dần trở thành món quà quý người Tràng An luôn mang theo người mỗi khi đi xa. Tại sao một món ăn vặt nhỏ bé lại được người Hà Nội quý trọng đến vậy nhỉ? Phải chăng có mối duyên nào đó giữa ô mai và Hà Nội hay đơn giản hơn ô mai và Hà Nội giống nhau quá!
Ô Mai và Hà Nội – kẻ tám lạng người nửa cân!
Ô Mai Hà Nội tinh tế chẳng kém gì tính cách của người Hà Nội. Để tạo nên một trái ô mai quả thực công phu lắm. Để có được trái ô mai óng ả, thơm ngây ngất, trái chín mọng sẽ trải qua nhiều công đoạn như: chọn lọc quả tươi, ngâm, ủ muối, sấy khô, ngào đường, gia giảm hương liệu,... Mỗi công đoạn hầu hết phải làm thủ công bởi bàn tay của người nghệ nhân theo bí quyết riêng. Phương thức càng kỳ công bao nhiêu, trái ô mai càng tròn đầy bấy nhiêu.
Người Hà Nội cũng vậy, từ nhỏ đến lớn, họ luôn được cha mẹ chỉ bảo từng chút một, từ những điều nhỏ nhất đến điều lớn lao hơn. Từ cách ứng xử, cách ăn mặc hay cách chào hỏi, người Hà Nội cũng phải học thành thạo. Ở giữa mảnh đất xô bồ, sự đua tranh cao, người Hà Nội lại càng phải tốt lên từng ngày để không bị thụt lùi về phía sau. Nhưng dù có xô bồ đến đâu thì cái nét tinh tế, cái tình của người Hà Nội vẫn chưa từng bị mai một.
Ô Mai chẳng ngọt lịm như đường, người Hà Nội cũng vậy, ngọt nhưng sắc sảo vừa đủ.
Không quá ngọt như xí muội Sài Gòn, không quá cay như ô mai Thái và không mất mùi hoa quả tự nhiên như ô mai Trung Quốc, ô mai Hà Nội dịu dàng mà đằm lắng như cô gái đất kinh kỳ. Dù có núp sau tủ kính của những cửa hàng lớn, hay rong ruổi phố phường trên những mẹt hàng rong bình dị, cái mùi vị thơm thảo ấy vẫn khiến người ta khắc khoải.
Ô Mai có đủ vị cuộc sống, mảnh đất Kinh Kì cũng đâu thiếu vị nào!
Bạn đã bao giờ thử đủ vị chua, cay, mặn, ngọt bên trong một trái ô mai. Tôi thì đã từng ngậm một viên ô mai đủ vị như thế, ngậm và cảm nhận hương vị ở đầu lưỡi. Lạ nhưng lại đem đến cho ta cảm giác đặc biệt rất khó tả. Hà Nội cũng vậy – Hà Nội lúc nắng lúc mưa, lúc êm ả lúc lại xô bồ ồn ã. Ở Hà Nội có cái thú vị, đó là Hà Nội nhiều màu sắc, nhiều hương vị. Tôi chưa từng gặp ai chê mảnh đất Hà Nội tẻ nhạt mà chỉ gặp những người rời xa Hà Nội với ánh mắt tiếc nuối vì đã hết thời gian ở đây rồi!