Còn nhớ vài năm trước, tôi đặt chân đến Hà Nội cũng vào một ngày hè cuối tháng 7, Hà Nội lúc này không có cái lạnh lẽo cắt da cắt thịt của mùa đông hay nồng nàn hoa sữa mùa thu như từng biết đến, thay vào đó là mùa hè với cái nắng vàng ươm. Tôi chạm ngõ Hà Nội bằng những lần đi lạc trong nhưng con ngõ nhỏ tường vàng rêu phong, những căn gác nhỏ trong khu tập thể cũ, tạo ra những chốn an yên, tĩnh lặng mà tôi có thể lui tới bất cứ lúc nào. Nhưng chỉ cần đi ra khỏi con ngõ vài bước chân lại là sự nhộn nhịp hoàn toàn đối lập của phố cổ, phố Tạ Hiện – nơi tôi được lũ bạn mới dẫn tới và chuốc bia đến say bí tỉ ngày đầu tiên. Sau này đó đều là những "người anh em chí cốt” của tôi.
Vậy là Hà Nội không còn cái nắng hè Hà Nội, cái nắng vàng sánh như mật oi ả trên mặt Hồ Tây. Những tia nắng phản chiếu từng gợn sóng như dát bạc tạo ra một vẻ đẹp huyền ảo lung linh đến khó gần. Nắng hè có chút gì đó đặc trưng mang nét riêng của Hà Nội, tôi thân thương gọi đó là nắng Hà Nội. Yêu nắng Hà Nội bởi nắng gay gắt nhưng vẫn mang đến cho người ta một cảm giác thật dễ chịu.
Nắng thơm mùi bằng lăng tím thẫm giữa trời, thơm muì Hồ Tây trong một buổi chiều lộng gió. Đi dưới nắng trong một chiều tháng 5, ta lắng nghe tiếng ve sầu rỉ rả rạo rực, lặng ngắm màu hoa điệp vàng đầy yêu thương, sắc phượng vĩ đỏ thắm màu hy vọng và ngắm nhìn những cánh diều chở từng ước mơ bay cao. Hè Hà Nội chỉ với chừng đó thôi cũng đủ gợi niềm thương, niềm nhớ cho những tâm hồn nhạy cảm.
Mùa hè ở Hà Nội còn có gì nữa, có những cơn mưa rào đến cũng vôi vàng như lúc đi để lại cầu vồng lẻ loi giữa khoảng trời mênh mông nắng. Có những quán cóc vỉa hè chật cứng người ngồi chỉ đơn giản với một lý do là muốn được thưởng thức vị cà phê hồ và thả hồn cùng gió mây. Cái nóng râm ran trong lòng Hà Nội như muốn khiến người ta không cần phải cầu kỳ, phải kiểu cách, cứ thẳng mình mà sống như những cây hoa gạo xù xì mà đẹp vẻ đẹp kiêu hãnh.
Mùa hè không phải là mùa đẹp nhất trong năm, nhưng mùa hè có những nét riêng mà những mùa khác không có. Mùa hè có những loài hoa mà vẻ đẹp của chúng khiến người ta muốn dậy thật sớm ra đường, hít hà bầu không khí trong lành của buổi sớm mai và lia máy tìm vài góc chụp để lưu lại cho mình những khoảnh khắc sớm mai nhiều nắng.
Hè Hà Nội trở nên ồn ào và náo nhiệt hơn hẳn. Khi những tia nắng đầu tiên báo hiệu ngày mới lấp ló sau rặng cây, những cụ ông cụ bà đã rủ nhau đi tập dưỡng sinh, tiếng những người bán hàng nói chuyện rôm rả báo hiệu ngày mới bắt đầu. Xa xa, những bóng áo trắng học trò hối hả đến trường cho kịp buổi học. Ai đó nhanh tay bấm máy sẽ bắt được những tấm hình rất riêng, rất đặc biệt của Hà Nội vào hè.
Ban ngày thì là như vậy, còn đêm tới thì sao. Đêm hè Hà Nội cũng náo nhiệt không kém gì ban ngày. Cái nắng nóng khiến người ta ngủ muộn hơn và lao ra phố để hóng gió. Gần khuya, một khoảng không im lìm ít ỏi bao trùm lấy ngõ phố Hà Nội rồi phút chốc tan nhanh nhường chỗ cho sự ồn ào của những gánh hàng ăn đêm. Vài cô cậu sinh viên tan ca làm muộn hối hả đạp xe về chỗ trọ, những giọt mồ hôi nhọc nhằn lăn dài trên khuôn mặt quá ư là mệt mỏi. Vậy là một ngày đã kết thúc.
Dù không sinh ra và lớn lên ở Hà Nội nhưng tôi có những điều đầu tiên đáng nhớ ở Hà Nội: mối tình đầu tiên, công việc nuôi sống bản thân đầu tiên, những vấp ngã đầu tiên để trưởng thành. Con người ai cũng có những giai đoạn quan trọng như vậy cuộc đời, nơi đâu chứng kiến nhiều nhất thì đó trở thành một phần không thể thiếu.
Chỉ gắn bó với Hà Nội hơn 1 năm nhưng tôi đã lỡ yêu cậu mất rồi Hà Nội à!!! Đi xa Hà Nội , rời xa Việt Nam mới biết những ngày gần gũi với Hà Nội nó quý giá đến mức nào.Chắc chắn rằng chúng ta sẽ gặp lại nhau vào một ngày nào đó. Cảm ơn Hà Nội vì đã là thanh xuân, là tuổi trẻ của tớ.