18 tuổi, thi đỗ đại học, tôi khăn gói lên Thủ đô, bắt đầu cuộc sống sinh viên trọ học xa nhà. Hà Nội hiện ra trong tôi thật hoa lệ, phố phường tấp nập người qua. Hà Nội với những gánh hàng rong và tiếng rao đêm chầm chậm đi vào ngõ nhỏ. Hà Nội tháng 3 hoa sưa nở trắng dốc Ngọc Hà, tháng 7 bằng lăng tím biếc phố Thợ Nhộm. Thăng Long - Hà Nội nghìn năm văn hiến lại thật cổ kính với 36 phố phường, khi tháng 11, lá bàng rụng đầy phố cổ…
Buổi đầu tiên nhận lớp. Lúc tôi bước vào, lớp học đã đông nghịt. Tôi đang loay hoay tìm chỗ ngồi thì có một giọng nói nhỏ nhẹ cất lên “ Ngồi đây cạnh mình nè bạn gì ơi”. Nói rồi bạn ấy cười, dễ thương lắm luôn. Thế là hai đứa làm quen, càng nói chuyện càng thấy hợp. Bạn ấy tên Mai, nhà ở phố Ngọc Hà.
Ngày hôm sau, Mai trao tôi một chiếc hộp, nói là quà tặng nhân ngày hai đứa quen nhau. Tôi mở ra, thật bất ngờ khi đó là một hộp Ô mai Hồng Lam, vị Xoài dẻo. Mai bảo, Ô mai không chỉ là món ăn ưa thích của con gái Hà Nội mà còn là món quà mà người Hà Nội dành cho những người thân, những người bạn mà họ quý. Tôi mở hộp chia cho tụi bạn xung quanh và cũng nếm thử. Phải nói là ngon hết sảy luôn! Từ đó, tôi biết thêm một điều nữa về Hà Nội, đó là món Ô mai ngon tuyệt cú mèo và những cô nữ sinh duyên dáng, thân thiện như Mai…
Mai cũng hay đem theo Ô mai tới lớp, đủ loại, khi thì "Ô mai mơ xào gừng", "Ô mai mận chua cay mặt ngọt", "Ô mai táo mèo", "Ô mai me khô cam thảo"…Cứ mỗi giờ ra chơi, hai đứa lại ăn Ô mai và tám đủ chuyện trên đời. Tôi và Mai thân nhau lúc nào không hay, chia sẻ với nhau mọi vui buồn bên những lát Ô mai chua, cay, mặn, ngọt thấm đượm trong từng quả, từng lát. Cũng có lúc hai đứa giận nhau bởi những chuyện nhỏ nhặt của con gái. Đứa nào có lỗi thì chỉ cần mua một hộp Ô mai xinh xinh làm lành là lại huề, lại tíu ta tíu tít. Để rồi thấy hiểu nhau hơn, biết trân trọng tình bạn hơn.
Năm thứ hai, là những hộp Ô mai đặt trong ngăn bàn chỗ tôi ngồi và tin nhắn chíu chíu vào điện thoại. Tỏ tình kiểu sinh viên. Tình huống này làm tôi lúng túng. Và Mai lại làm “quân sư bất đắc dĩ” cho tôi. Mai cầm điện thoại của tôi mà nhắn lại “ Quà thì nhận nhiệt tình nhưng mà mình làm bạn thôi nhé”. Rồi hai đứa cười khúc khích, tưởng tượng ra gương mặt “ngắn tũn” của anh bạn ngồi cách đó 2 dãy bàn…
Năm thứ 3, tôi tìm việc làm thêm để đỡ đi phần nào gánh nặng kinh tế cho bố mẹ. Phát tờ rơi, bồi bàn, nhân viên PR cho đến làm gia sư. Ngày đầu đi làm thêm thì háo hức lắm. Nhưng được chẳng bao lâu thì …vỡ mộng. Tôi nhận ra, để kiếm được đồng tiền của thiên hạ chẳng dễ dàng chút nào. Bị mắng mỏ, xét nét, dọa trừ lương... Tôi sốc vì trước đó chỉ biết đi học chứ đã va vấp bao giờ đâu. Lại là Mai đem tới cho tôi hộp Ô mai gừng, bảo tôi mang đi, hôm nào đi làm về muộn thì ăn cho ấm bụng. Chỉ thế thôi mà tôi có động lực để tiếp tục công việc. Tự nhủ mình phải cố gắng hơn, để tự lập và trưởng thành…
Thoắt cái đã 5 năm. Hôm bảo vệ đồ án tốt nghiệp, tụi con trai mặc sơ mi, quần tây, thắt cà vạt còn tụi con gái xúng xính trong tà áo dài thướt tha, môi tô son nhẹ, má điểm chút phấn hồng, khóc cười lẫn lộn. Nhí nhố chụp tấm ảnh chung, rồi lại ôm nhau òa khóc. Vỗ vai động viên nhau rồi lại níu tay không rời…Vui vì mình đã có được tấm bằng trong tay để vươn xa với ước mơ bao lâu ấp ủ, buồn vì xa bạn bè, xa trường lớp với bao kỷ niệm khó mờ phai. Đường đời thênh thang rộng mở, biết bao giờ mới gặp lại nhau? Tôi trao tay Mai hộp Ô mai xoài như cách đây 5 năm Mai đã trao cho tôi…
Cái thời áo trắng vô tư, tinh nghịch đã lùi xa, đứa nào cũng mải miết lo kiếm việc làm, lo tìm chỗ đứng trong xã hội trong cái guồng quay mải miết của cuộc sống. Tôi ở lại Hà Nội lập nghiệp còn Mai theo chồng vào Sài Gòn làm ăn rồi định cư luôn trong đó. Cứ ngỡ kỷ niệm ngày nào đã đi vào quên lãng. Thế mà, khi từng cơn heo may tháng 10 hanh hao thổi đám lá vàng xô lại nơi góc phố, lòng tôi lại ùa về bao hồi ức đẹp một thời để nhớ. Miên man nhớ cái vị chua ngọt, dẻo dai của từng lát Ô mai xoài, như đánh thức từng tế bào vị giác, món quà đầu tiên tôi nhận được trên “miền đất lạ”, cho tôi cảm giác an lòng khi mình được chào đón.
Chiều nay, vừa tan sở làm, tôi chầm chậm lượn xuống 11 Hàng Đường mua liền mấy hộp Ô mai Hồng Lam. Buổi tối, vừa nhâm nhi những lát Ô mai, vừa lướt facebook, check inbox thì thấy tin nhắn của Mai:
- Ê “con quỷ”, tao thèm cái heo may Hà Nội, tao thèm ngồi ăn Ô mai và tán dóc với mày. Gửi vào đây nhiều nhiều nha, đừng có ki bo.
Và “con quỷ” mỉm cười, lòng thư thái, nhẹ tênh. Nhủ thầm “ Ừa, mai tao gửi cho mày cả tinh hoa ẩm thực Hà Nội…”
#omaihonglam #honglam20nam
Tác giả: Phạm Thị Hằng