“Chẳng thơm cũng thể hoa nhài, Dẫu không thanh lịch vẫn người Tràng An”
Phải chăng tất cả tinh hoa văn hóa của Hà Nội đã tụ lại nơi những thức quà mà mọi người vẫn truyền tay nhau. Trong những thức quà trời cho của Hà Nội, ta có thể nhắc đến phở, cũng thể nhắc đến cốm hay nhắc đến bánh cuốn Thanh Trì. Và có một thức quà dù cho không phải đặc sản nhưng ta không thể không nhớ đến khi nói về Hà Nội. Đó chính là ô mai.
Người Hà Nội gắn bó với hương vị ô mai từ khi là những cô cậu nhóc tóc để chỏm đến tận lúc về già đầu có hai ba thứ tóc. Lúc bé ngậm ô mai vui vẻ chơi đùa cùng chúng bạn. Về già, trong không khí se lạnh của những ngày cuối năm, người ta nhâm nhi tách trà nóng bên đĩa ô mai cay nồng. Rồi cùng người bạn đời bàn chuyện nhân tình thế thái. Hay những câu chuyện tình yêu bẽn lẽn gắn liền cùng những quả ô mai.
“Ngày đầu khi ra Hà Nội với bao bỡ ngõ và lạ lẫm, lần đầu rời xa vòng tay cha mẹ, xa những bữa cơm chỉn chu của mẹ, và bắt đầu cuộc sống mới nơi thị thành. Không như lo lắng của mình ban đầu khi ra Hà Nội học mình bắt đầu quen dần với cuộc sống nhộn nhịp của Hà Nội, những món quà ăn vặt khiến mình mê tít như cháo trai,Phở bò, Phở cuốn, Bún chả,và món quà vặt mà mình đặc biệt thích và có kỉ niệm đi cùng mình suốt cuộc đời phải kể đến là Ômai Hồng Lam.
Ngày đó mình mới là cô sinh viên năm nhất còn anh đã là anh chàng sinh viên năm cuối trong lần đi giao lưu câu lạc bộ ở trường gặp và làm quen nhau. Không biết anh ấn tượng về điều gì ở mình mà lân la tìm hiểu rồi tìm được chỗ trọ của mình. Lần đầu tiên anh đến phòng chơi luôn có hộp ô mai trên tay và nụ cười hiền, mình mời anh vào phòng chơi rồi anh em tâm sự tỉ tê với nhau đủ điều. Anh bảo em mới ra Hà Nội nên để anh làm hướng dẫn viên cho em rồi anh bắt đầu hướng dẫn mình từ cách giao tiếp, phát âm với mọi người vì lúc đó mình vẫn còn dùng từ địa phương, đưa mình đi thăm quan phố phường , thưởng thức nhiều món ăn đặc trưng của Hà Nội, dần dần sự quan tâm và yêu thương của anh đã khiến mình có tình cảm với anh lúc nào không hay.
Những buổi hẹn hò những lần đi chơi trong túi lúc nào cũng có lọ ô mai để cả hai đứa cùng ăn. Thời gian đầu mới quen thì cứ ăn hết là anh lại mua thêm vì ô mai là sở thích của mình mà. Nhưng dần dần sau khi có tình cảm mình bắt đầu ăn dè xẻn dần(^^) vì lúc đó cả hai vẫn là sinh viên cũng không có điều kiện để ăn thoải mái. Anh thấy mình ăn ít hơn còn hỏi dạo này e chán ô mai rồi à, mình bảo em ăn nhiều nên cũng hơi hơi nhưng thực ra là vì tiết kiệm cho anh sợ anh lại phải mỳ tôm thay cơm nên mình mới không dám ăn nhiều ^^.
Bây giờ hai đứa đã thành người một nhà không có nhiều thời gian hẹn hò như xưa. Nhưng những ngày đặc biệt, lễ tết hai vợ chồng lại chở nhau đi mua ô mai để bày biện cho ngày Tết tiện thể mua thêm để tặng cho bạn bè người thân. Thật lạ là những lần hai vợ chồng giận hờn thì ông xã lại chủ động làm hòa bằng cách về sớm chở mình đi chơi, đi ăn và không quên kèm theo 1 hộp ô mai sấu gừng đơn giản vậy thôi nhưng hai vợ chồng lại hết giận dỗi nhau. Vậy đó chuyện tình của vợ chồng mình luôn gắn liền với hộp ô mai sấu gừng nhẹ nhàng mà tình cảm vậy thôi.^^”
Tác giả: Trần Thị Vân
Câu chuyện về tình yêu đơn giản là thế đấy nhưng lại khiến con người ta lại tha thiết yêu thương nhiều đến vậy. Một chút ngọt ngọt, chua chua, cay cay ấy thế mà gói gọn vừa đủ hòa quyện vào nhau, để tạo nên hương vị ô mai mang những dòng tâm tư đầy ký ức.